Wednesday, August 21, 2013

MẪU CHUYỆN HỮU ÍCH GIÚP HÀNH GIẢ PHÁT BỒ ĐỀ TÂM

MẪU CHUYỆN HỮU ÍCH GIÚP HÀNH GIẢ PHÁT BỒ ĐỀ TÂM

__________________________________________
Thích Ca Mâu Ni Phật cùng với Ngài Xá Lợi Phất và những vị A La Hán, đại đệ tử của mình nói một chuyện thí dụ. Trong kinh Pháp Hoa thường dùng thí dụ để nói rõ vấn đề. Là thí dụ gì? Ngài nói với chúng ta rằng, chính mình vốn dĩ là Phật, làm sao lý giải? Thông thường phàm phu không dám thừa nhận mình vốn là Phật. Việc này giống như có một đại phú trưởng giả, gia đình vô cùng giàu có, tài sản bằng cả một nước. Ông ấy có một đứa con nhỏ, là con ruột của mình và là con một trong gia đình, nên rất mực thương yêu, trân quý. Thế nhưng, có một hôm đứa bé đi lạc, bị mất tích, tìm khắp nơi vẫn tìm không ra. Thế là đứa bé này rời xa cha mẹ và gia đình, không tìm được đường về, lưu lạc khắp nơi, sống đời sống khổ cực của một đứa bé ăn mày, bị người ức hiếp, nhục mạ, bữa đói, bữa no, cuộc sống vô cùng khó khăn và đói rách. Cứ như thế lang thang mãi, không tìm ra con đường về nhà. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí đến năm mươi năm trôi qua, đứa bé đã trưởng thành và đã hơn 50 tuổi rồi.

Mặc dù mấy mươi năm đã trôi qua nhưng cái tâm đi tìm con của người cha vẫn không ngừng nghỉ. Có một hôm, người cha dọn nhà đến một thành phố lớn, người con cũng vừa đến thành phố đó xin ăn. Người cha từ xa nhìn thấy có một người thân tướng, hình ảnh rất là quen thuộc, nhìn kỹ thì ra đó chính là con của mình đã thất lạc 50 năm rồi, cuối cùng đã tìm thấy nó. Khi đó người cha đang ngồi đoan chánh trên một bảo tọa, được trang sức toàn những vàng ròng, trân châu quý giá, trên người mặc gấm lụa, hai bên có những người hầu phục tùng, bảo vệ rất oai hùng. Đại phú trưởng giả vừa nhìn thấy người ăn mày đó, lập tức gọi người hầu, hãy mau đến gọi người đó lại. Hai người hầu liền chạy tới. Người ăn mày vừa thấy liền nghĩ, có người đang đến bắt mình, phải mau chạy đi, nên vội vàng chạy nhanh. Người hầu rượt theo và bắt được rồi lấy dây cột lại. Người ăn mày này nghĩ, lần này xong rồi, không biết mình đã làm gì đắc tội người đại phú trưởng giả này đây? Chắc chắn mình sẽ chết thôi. Khi bị dẫn đến trước mặt cha mình, người ăn mày đã ngất xỉu. Người cha biết rằng đứa con đã thất lạc 50 năm trước, nó đã hoàn toàn quên mất cha mình, hoàn toàn quên mất hết danh phận phú quý và gia tộc giàu sang của chính mình, không thể lập tức nói với nó “ta chính là cha của con”, sẽ làm nó bay hồn vía mất. Phải làm sao đây? Phải dùng phương tiện khéo léo, nên bảo người thả nó ra.

Sau khi được thả, đứa con cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm, cho rằng mình đã thoát chết rồi. Sau đó vị đại phú trưởng giả phái hai người tướng mạo vừa ốm, vừa khô cằn, không có vẻ gì của một người giàu có, giả làm những kẻ ăn mày, đến nói với nó rằng: “Chúng tôi có quen một nhà đại phú hộ, họ đang thiếu một người gánh phân, ngươi muốn đi làm không? Họ trả lương cao lắm!”. Người ăn mày này đang lúc không có tiền, không có cơm ăn, nghe nói có việc làm mừng quá, gánh phân cũng không sao, nên liền nhận lời ngay và đến nhà trưởng giả để làm việc, mỗi ngày đi gánh phân. Đại phú trưởng giả nhìn thấy con mình gánh phân như vậy, trong lòng rất là xót xa, nhưng lại không dám nói với nó “ngươi là con của ta”, sẽ làm nó sợ hãi, không dám thừa nhận, Thế là đành phải để nó an tâm sống ở đây, sau đó từ từ tăng thêm tiền lương cho nó, đối xử với nó đặc biệt tốt, khiến nó cảm thấy vô cùng cảm động, vì người chủ đối với mình quá tốt như vậy. Thậm chí có lần đại phú trưởng giả cởi bỏ hết áo quần gấm lụa của mình, mặc áo quần của người công nhân để gánh phân cùng với nó và khuyến khích nó rằng, ngươi hãy yên tâm ở đây làm việc tốt, ta sẽ đối đãi với ngươi như con ruột của mình. Đứa con nghe xong cảm động đến khóc òa lên và phát nguyện nhất định phải trung thành với người chủ này.

Cứ như thế, trải qua 20 năm, đứa con này cũng dần dần quen với gia đình. Tuy nhiên nó vẫn chưa biết người chủ chính là cha của mình, chỉ nghĩ ông chủ đối với mình tốt đến như vậy, tất cả đồ đạt trong nhà đều cho mình xem, lại nói bao nhiêu vàng bạc châu báu, ngươi muốn lấy thì cứ việc lấy, tự nhiên mà lấy dùng. Dần dần nó quen với lối sống giàu sang, dần dần khí lượng của nó cũng lớn, tầm nhìn xa hơn, tâm lượng rộng lớn hơn. Thế rồi 20 năm sau nữa, khi vị đại phú trưởng giả đến lúc lâm chung, cho gọi hết tất cả mọi người trong gia tộc đến, đồng thời cũng gọi người gánh phân (lúc này không còn là người gánh phân nữa). Xong trưởng giả nói với họ, nó chính là con của ta, 20 năm trước ta đã nhận ra nó, thế nhưng lúc đó nó không dám thừa nhận, cho nên ta phải kiên nhẫn chờ đợi hết 20 năm. Nay ta đã già rồi, sắp sửa ra đi, tài sản của ta không người thừa kế, bây giờ ta sẽ giao hết toàn bộ tài sản này cho nó thừa kế. Tuyên bố xong, đứa con mới dám nhận và vui mừng đến phát cuồng lên, thì ra đây là cha của ta, đây là nhà của ta, ta vốn là chủ nhân của nhà này. Đến đây là xong câu chuyện của Phật đã kể.

Tuy nhiên tôi vẫn còn mấy câu nói mới xong, khi Phật nói xong câu chuyện này, Ngài Xá Lợi Phất liền đại ngộ, thì ra chính mình vốn dĩ là Phật; hư không pháp giới chính mình là chủ nhân; tất cả những thứ trang nghiêm cho dù là thế giới Hoa Tạng, cho dù là thế giới Cực Lạc, toàn bộ đều là của mình vốn sẳn có. Chỉ vì chính mình không dám thừa nhận mà phải khiến đức Thích Ca Mâu Ni Phật đến thế gian này của chúng ta để đóng vai trò của một người ăn mày, làm một người khất sĩ tu hành khổ hạnh, vì chúng ta giảng kinh nói pháp 49 năm, đến sau cùng mới đem chân tướng sự thật nói rõ cho chúng ta. Kinh Pháp Hoa sau cùng mới nói với bạn, bạn vốn dĩ chính là Phật, hiện tại chỉ cần bạn thừa nhận là được. Vì vậy, chúng ta cần phải có lòng tự tin “chúng ta vốn là Phật”. Tuy nhiên hiện giờ vẫn còn là phàm phu, nhưng nó không thể ảnh hưởng đến bản chất vốn là Phật của mình. Cũng như đứa trẻ thất lạc lang thang kia, tuy hiện giờ là kẻ ăn mày, nhưng thân phận, bản thân của nó vốn là đại phú trưởng giả, những gì cần có thì đều có đầy đủ.

Hiện tại tuy chúng ta là chúng sanh tội ác trong sáu cõi, nhưng đó chỉ là thân thể của một người chúng sanh, riêng bản tánh của chúng ta chính là Phật, thế giới Tây Phương Cực Lạc chính là của ta. Điều này A Di Đà Phật từ bi, Ngài dùng đủ mọi phương tiện khéo léo để nói với chúng ta rằng: “Con ơi hãy đến đây, con ơi hãy mau về nhà! Sau khi về nhà rồi, thế giới Tây Phương Cực Lạc sẽ giao cho con. Khi con về nhà, ngôi vị Pháp Vương này sẽ giao cho con ngồi. Con sẽ là tam giới đặc tôn, con sẽ là Pháp Vương”.

No comments:

Post a Comment