THAM ÁI LÀ NGUYÊN NHÂN ĐAU KHỔ.
Xưa lúc Phật còn tại thế, một hôm có người ngoại đạo hỏi:
- Cù Đàm, ái là khổ đau hay hạnh phúc ?
Phật đáp:
- Ái là gốc của khổ đau.
Người ngoại đạo nghe Phật đáp lắc đầu không chấp thuận. Câu nói nầy của Phật đồn tới tai vua Ba Tư Nặc. Vua gọi vợ là phu nhân Mạt Lỵ, nói:
- Ngài Cù Đàm nói ái là gốc của khổ đau, trẫm không đồng ý. Như trẫm thương khanh , thương con và thương thần dân là khổ sao?
Phu nhân Mạt Lỵ đã quy y với Phật hiểu đạo lý, bà đáp:
Xin bệ hạ nghĩ, hiện giờ bệ hạ thương thiếp. Giả sử thiếp thương một người đàn ông khác thì bệ hạ sẽ làm gì?
- Sẽ giết.
Như vậy, mình thương người mà người không thương, lại thương người khác thì giết, không phải gốc khổ là gì? Tình thương đó vì mình hay vì ai? – Vì mình nên mất cái mình thích, liền nổi giận. Thương đó không phải tình thương vị tha mà là vị kỷ nên khổ.
Lại một hôm vua Ba Tư Nặc đến hỏi Phật:
- Nghe Thế Tôn nói ái là gốc khổ đau, con chưa hiểu điều đó, xin Thế Tôn giảng dạy.
Phật đáp bằng câu hỏi:
- Ví như dân trong nước có một vùng xảy ra tai nạn chết hết năm mười người. Đại Vương nghe tin có đau khổ lắm không?
- Con thương chớ không khổ đau lắm.
Phật hỏi tiếp:
- Bây giờ giả sử công chúa con Đại Vương chết, Đại Vương thấy thế nào?
- Con rất đau khổ.
- Tại sao dân chết năm mười người mà Đại Vương không khổ, chỉ một công chúa chết mà Đại Vương lại khổ?
Vua trả lời không được.
Thường dân chết năm mười người nhà vua chỉ thương chút thôi mà không khổ. Vì đối với dân nhà vua không có ái nên không khổ, còn đối với công chúa nhà vua có ái nên có khổ.
A Di Đà Phật.
[Diệu Âm Minh Thành]
No comments:
Post a Comment