http://www.hoituthienphohien.com
Diệu Hạnh dịch
(Theo Phật Giáo Cố Sự Đại Toàn)
Mùa Xuân là thời gian thích hợp nhất cho việc
trồng trọt, thế nên có ông nông phu nọ nghĩ đến chuyện khai khẩn,
gieo trồng canh tác trong một mảnh đất xưa nay vẫn bị bỏ hoang.
Hôm đó, ông nông phu đang đẩy cán cày để trở đất, thì mũi cày
bỗng chạm phải một vật gì rất cứng chắc. Ông khều đất ra xem,
thì ra đó là một tảng đá trắng tinh rất lớn.
- Ta phải tìm một vài ba người đến đây giúp một
tay, vứt tảng đá này đi chỗ khác, nếu không thì không thể gieo
trồng gì được.
Ông nông phu nghĩ. Bỗng có một ông già tiến lại
gần hỏi :
- Tại sao ông lại muốn đem tảng đá này đi chỗ
khác ?
- Như vậy mới có lợi, nếu dời nó đi chỗ khác thì
có nhiều đất để trồng trọt hơn, cho nên...
Ông nông phu đáp.
- A vậy hả ? Nếu ông khai khẩn, canh tác gieo
trồng mảnh đất hoang này xong thì một năm ông thu hoạch được bao
nhiêu ? Nếu tôi tặng ông 500 lượng bạc, ông có thể chìu ý tôi mà
không dời tảng đá này đi chỗ khác, được không ?
- Tại sao ? Ông nông phu ngạc nhiên hỏi. Tại sao
ông lại quan tâm đến việc này như thế ?
Lão già bỗng lắc mình một cái, biến thành một
người cao lớn, đẹp đẽ, y phục lộng lẫy, nói với người nông phu
rằng :
- Ta là người cõi trời xuống đây, ngày xưa ta
sống ở gần làng này, lúc ấy ở gần nhà ta có một ông lão phát tâm
xây một ngôi chùa, vật liệu chi cũng có đủ, chỉ thiếu có một
tảng đá để làm cột trụ cho móng nhà. Vừa khéo, nhà ta có một
tảng đá trắng để giặt áo, là gia bảo của tổ tiên ta để lại, đúng
y tảng đã mà ông lão đang cần. Tuy ta không phải là người theo
đạo Phật, song ta rõ biết giúp người là một điều tốt, vì vậy ta
mới đem tảng đá ấy mà tặng cho ông lão khiến cho ngôi chùa được
cất lên rất mau lẹ. Nào có ngờ, điều này đã đem lại cho ta phúc
đức vô cùng to lớn. Lâm chung rồi, ta sinh lên cõi trời Ðao Lợi,
sống trong cung điện làm bằng bảy báu, và được thiên nữ xinh đẹp
hầu hạ phục dịch, quần áo, thức ăn, vật dụng hưởng thụ không bao
giờ hết. Xưa nay đang an nhiên tự tại như thế, bỗng sáng nay
cung điện của ta bị chấn động mạnh, ta lấy làm lạ, dùng thiên
nhãn quán chiếu thì mới biết là tại ông có ý muốn di chuyển tảng
đá trắng này mà ra. Ngày xưa ngôi chùa nằm ngay chỗ này, qua mấy
ngàn năm biến đổi bể dâu, không ai tu sửa lại nên đã sụp đổ, chỉ
còn lại một mảnh đất hoang phủ đầy cỏ dại. Tảng đá trắng này là
căn nguyên phúc báo của ta, nếu vất bỏ nó đi thì phúc đức cõi
trời của ta cũng sẽ bị tổn thất.
Người nông phu nghe rồi thì chắp hai tay lại mà
cảm tạ rằng :
- Thì ra ngày xưa ở đây có một ngôi chùa thờ Phật,
hiện nay lại hãy còn là ruộng phước của người cõi trời mà tôi
không hay biết, may mà có ngài chỉ giáo, nếu không tôi đã vì ham
cái lợi nhỏ mà phạm lỗi lầm lớn. Bây giờ đã được mở mắt ra rồi,
tôi sẽ không dám di chuyển tảng đá này đi đâu cả.
Người cõi trời nghe thế thì rất an tâm mà trở về
thiên cung. Người nông phu trầm mặc suy nghĩ rằng :
- Ngày xưa, cúng dường một tảng đá để giúp xây
một ngôi chùa mà được phúc báo sinh cõi trời. Cái thủa ruộng
phước màu mỡ hy hữu này, chỉ cần gieo xuống một hạt giống là trổ
lên phúc quả vô lượng, gấp cả vạn lần. Ta là nông dân chuyên
việc canh tác trồng trọt, tại sao lại không biết đầu tư nhỉ ? Ta
phải ghi tâm khắc cốt điều này mới được !
Từ đó, mỗi khi gặp bạn bè thân hữu, ông bèn đem
câu chuyện này ra kể lại cho họ nghe, được rất nhiều người tin
tưởng nên chẳng bao lâu, một ngôi bảo tháp cao lên tới chín từng
mây được kiến lập sừng sững trên tảng đá ấy.
No comments:
Post a Comment