TÀI SẢN LÀ PHƯƠNG TIỆN ĐƯA ĐẾN HẠNH PHÚC
Dr. Mehm Tin Mon (Saddhamma Jotikadhaja) Diệu Liên Lý Thu Linh dịch
Vị thế của con người trong xã hội thường được đánh
giá qua những của cải vật chất mà người đó đã tích luỹ được trong đời.
Trong thời xưa cũng như thời nay, con người thường có quan niệm rằng
tích luỹ của cải vật chất là mục tiêu đầu tiên và cuối cùng của họ.
Nhưng các triết gia như Aristotle đã cho rằng đó là một quan niệm rất
hẹp hòi và sai lầm về đời sống của con người. Aristotle đã thiết lập
một phương cách đo lường vật chất, qua đó tài sản được xếp hạng thấp
nhất, so với các điều kiện của sức khỏe, tâm linh, và đạo đức. Quan
điểm này cũng được thể hiện qua câu nói ta thường được nghe là: “Khi
đánh mất tài sản, không có gì mất mát theo. Khi mất sức khỏe, chúng ta
bị mất mát chút gì đó, và khi phẩm hạnh mất thì chúng ta mất tất cả”.
Của cải vật chất mang đến cho chúng ta những thứ cần thiết để giúp ta
sống, và vì chúng ta phải còn sống mới có thể sống một cuộc đời tốt đẹp,
hữu ích, nên chúng ta không thể thiếu một số lượng của cái vật chất nào
đó. Tuy nhiên, vì sống tốt đẹp khác xa với chỉ được sống, nên của cải
vật chất không thể tự nó làm cho đời sống của chúng ta đáng sống.
Aristotle đã phân biệt giữa hai phương cách tích luỹ, tạo ra tài sản.
Phương cách thứ nhất là kiếm vừa đủ tiền để duy trì một gia đình tươm
tất với nguồn cung cấp vừa phải, để có một cuộc sống thoải mái, tiện
nghi vừa đủ. Phương cách kiếm tiền thứ hai là để tích luỹ tài sản chỉ
vì tiền.
Aristotle nhận thấy có nhiều người nghĩ rằng mục đích
sống duy nhất của họ là để tích luỹ tiền của không giới hạn. Nguyên do
khiến những người này có quan niệm như thế vì họ chỉ nghĩ đến việc
sống, chứ không phải sống tốt đẹp, xứng đáng. Theo Aristotle, những
người đó có thể thành công trong việc trở nên rất giàu có, nhưng họ có
thể kết thúc cuộc đời mình mà không hiểu tại sao họ không được các vị
hiền giả đánh giá là có một cuộc sống hạnh phúc, xứng đáng. Giống như
Aristotle, Plato cũng quan niệm rằng người “bòn xẻn, chỉ mê đắm của cải
vật chất” sẽ kết thúc trong khổ đau.
Theo Plato, “Muốn sống
thật cao đẹp, đồng thời giàu sang tột độ”, là điều khó thể có. Điều này
cũng được nói đến trong Thánh kinh, “Người giàu khó vào cửa thiên đàng,
cũng giống như con lạc đà khó chui qua lỗ kim”. (Mathew 19.23-24)
Nhưng chúng ta không nên dựa vào những nhận xét này để cho rằng của cải
vật chất, tài sản hay việc sở hữu chúng là sai trái. Cái sai là khi ta
coi việc tạo ra của cải là mục đích cuối cùng, duy nhất trong đời để quá
bám víu vào tài sản của mình. Chúng ta phải coi tài sản và việc sở hữu
tài sản chỉ là phương tiện đưa đến hạnh phúc, chứ không phải là cứu
cánh trong đời. Nhiều vị thầy tâm linh đã khẳng định rằng việc sở hữu
một tài sản khổng lồ thường dẫn đến việc mù quáng trước những vấn đề đạo
đức. Họ không cho rằng tiền bạc là gốc rễ của mọi tội lỗi; nhưng họ
nhấn mạnh rằng việc ta quá tham đắm với tiền bạc sẽ đưa ta đến sự huỷ
hoại đạo lý. Quá bám víu vào sự thành công vật chất sẽ đưa đến thất bại
trong tâm linh. Đức Phật đã giải thích rõ ràng rằng lòng tham đắm tiến
bạc hay của cải là biểu hiện của lobha (tham, mong cầu, chấp chặt), là
gốc của tất cả mọi khổ. Đức Phật cũng đề ra phương cách đối trị được
biết đến là Bát Chánh Đạo để hoàn toàn huỷ diệt lobha phát khởi trong
tâm như một pháp đồng sanh. Khi tham dục được hoàn toàn huỷ diệt, bứng
gốc khỏi tâm, thì tính cao thượng tột bậc và sự an bình dài lâu sẽ được
thiết lập ngay trong kiếp sống này.
Ái Dục
Bị ái dục,
một loại lobha, chế ngự, nhiều người chạy đuổi theo dục lạc, vì họ coi
đó là thứ đáng được hưởng thụ nhất trên đời. Ái dục phát khởi từ sự
hưởng thụ khoái lạc của ngũ căn. Khi các căn trần như một chiếc đồng hồ
vàng đẹp đẽ, một âm thanh dễ chịu, một mùi thơm, một vị ngon và một xúc
chạm nhẹ nhàng, tiếp xúc với ngũ căn tương ưng là mắt, tai, mũi, lưỡi,
và thân, thì cảm giác dễ chịu cùng với niềm vui và sự bám víu khởi lên
trong tâm. Cảm giác dễ chịu, niềm vui và sự bám víu cấu thành dục lạc.
Do đó các căn trần như phụ nữ đẹp, âm nhạc, dầu thơm, đồ ăn, thức uống
ngon, quần áo, trang sức hợp thời trang, là những nguồn cung cấp dục lạc
cao độ, dễ trở thành các đối tượng rất được ưa chuộng. Thêm nữa, tiền
bạc, tài sản, vị trí, quyền lực cao, cũng đem đến cho người ta nhiều dục
lạc, nên cũng được săn đuổi ráo riết. Tuy nhiên, dục lạc không phải là
thứ hạnh phúc dài lâu. Nó chỉ nhất thời, chóng qua, và người ta phải
luôn nỗ lực để nắm giữ nó. Ngoài ra, ta cũng chóng chán với chỉ duy
nhất một đối tượng giác quan (căn trần) và dục lạc mà nó mang đến. Vì
thế người ta lại phải luôn đi tìm đối tượng mới. Do đó sự luôn ráng sức
để tìm kiếm dục lạc thực sự khiến ta rất mỏi mệt và phiền não. Hơn
nữa, dục lạc khơi lên ngọn lửa của tham, mong cầu, dục hay bám víu
(lobha). Tựa như nhiên liệu làm bùng lên ngọn lửa, dục lạc cũng thổi
bùng lên tham đắm. Nếu ta có thể tìm được khoái cảm trong muôn ngàn đối
tượng, thì lòng tham đắm của ta còn được nhân lên thành hàng vạn lần
hơn. Ta chấp chặt vào chúng và cứ muốn được hưởng thụ thêm lên. Theo
Đức Phật, lòng tham cầu, ái dục hay bám víu (lobha), là ngọn lửa nóng
nhất trên thế gian này. Sự chấp ngã, tình yêu lứa đôi, lòng tham đắm
tiền tài, địa vị, dục lạc đều là biểu hiện của lobha. Vì sự tham đắm
này mà con người luôn phải âu lo. Và cũng vì nó mà người ta phải khổ
đau, thất vọng khi tình yêu, hay người ta yêu, hay tài sản ta trân quý
bị mất đi. Người ta thường ca tụng tình yêu lứa đôi là tuyệt vời. Điều
đó có thể đúng như khi Romeo và Juliet được ở bên nhau, nhưng cả hai đã
chọn cái chết khi tình yêu của họ bị cản ngăn. Vì dục lạc thường gắn
với ngọn lửa của dục vọng và lửa vô minh, nên nó thường không trọn vẹn
và là khúc dạo đầu của khổ đau. Tham đắm trong dục lạc khiến ta đánh
mất đạo lý và tự do luyến ái tạo ra những căn bệnh như AIDS, bệnh lậu và
trẻ mồ côi, trẻ khuyết tật khắp nơi trên thế giới.
No comments:
Post a Comment