TU HÀNH CHÂN CHÁNH LÀ RẤT GIẢN ĐƠN
Tôi cho rằng, người tại gia nên lấy “cuộc sống” làm cơ sở cho sự tu hành, đem tu hành vào cuộc sống, chứ không phải lấy ngôi
chùa làm giới tuyến, phân biệt rành mạch hai bên: Một bên ở trong chùa
thì niệm Phật, lễ Phật sám hối, đọc kinh, như vậy mới là tu hành, còn
bên kia, ở ngoài chùa thì không phải là tu hành.
Đức Phật Thích
Ca dạy rằng: Ba điều trọng yếu nhất của tu hành là thân, miệng, ý nghĩ
mà không nói là niệm Phật, lễ Phật, đọc kinh. Nếu tu hành là ở nơi thân
làm, miệng nói và đầu óc suy nghĩ, thì có thể kết hợp được sự tu hành
của chúng ta với cuộc sống. Người tu hành cần chú ý làm cho hành vi của
mình mỗi người đều trở nên trong sạch và siêu thoát, làm cho lời nói của
mình mỗi ngày đều tốt đẹp, hiền hòa có ích đối với người khác, làm cho
mỗi ý nghĩ của mình đều thanh tịnh, thiện lành.
Tu hành chân
chính thật ra rất là giản đơn. Chỉ cần khiến cho mỗi hành vi, lời nói và
ý nghĩ của chúng ta đều dần dần trở thành chân chánh, biến hành động
thô bạo dễ phẫn nộ, thành hành động hết sức ôn hòa tốt đẹp, biến lời nói
khó nghe thành lời nói dịu hiền dễ nghe, biến ý nghĩ không tốt đẹp
thành ý nghĩ từ bi và siêu thoát.
Qua sự chuyển hóa đó, chúng ta sẽ không ngừng hướng thượng và thăng hoa.
Ngoài việc hướng thượng và thăng hoa, còn phải làm cho thân, miệng, ý
nghĩ không có vướng mắc (chấp trước) vào một sự việc đặc biệt như là
sinh hoạt, sinh mạng, thậm chí cả đến Phật pháp cũng không được chấp
trước.
Trong kinh A Hàm, kể một lần có một đệ tử hỏi Phật Thích
Ca: “Bạch Thế Tôn, giáo pháp của Thế Tôn có thể tóm tắt nói lên bằng
một câu rất đơn giản hay không?”
Phật trả lời: “Có thể.”
Đệ tử lại hỏi: “Đó là câu gì?”
Phật nói: “Đối với tất cả, đều không chấp trước. Đó là lời nói quan
trọng nhất trong tất cả giáo pháp của ta.” Tiếp theo Phật lại nói: “Nếu
có người nào đó hiểu được câu ấy thì sẽ tin theo toàn bộ giáo pháp của
Ta, nếu có một người nào đó thực hành được câu ấy, thì tức là thực hành
được toàn bộ giáo pháp của Ta.”
Ôi! Đối với tất cả đều không được chấp trước, đức Phật Thích Ca giảng pháp thực là tuyệt vời!
Không được chấp trước đối với pháp cũng như đối với sinh hoạt. Pháp vị
tất đã tôn quý hơn sinh hoạt. Ngồi quán tưởng Bồ tát Quán Thế Âm cũng
không phải là tôn quý hơn bón cho trẻ con ăn. Cũng như vậy, bón cho trẻ
con ăn, cũng không phải là tôn quý hơn pháp. Cả hai đều là bình đẳng.
Suy nghĩ như vậy mới có thể không còn chấp trước pháp, mới đoạn trừ được
bệnh chấp trước.
No comments:
Post a Comment